Thi tướng quân, thi tướng quân
Ta nghe vang vọng trời Nam
Làng Tân Tịch một thuở đi về
Lưu dấu ấn tiếng lục lạc đường quê…
Tiếng vó ngựa hí vang, đoàn quân trong sương mờ
Tầm vông vuốt nhọn mang lưng trần tấm nóp
Khẩu súng trường mỗi lần lên quy-lát
Bóng người đi lầm lủi dưới sương khuya.
Ta nghe chăng tiếng hờn sông núi
Của bao anh linh ngày trước không về
Ôi, đau thương Chánh Mỹ Hạ – Tân Uyên yêu dấu
Gót giầy đinh săng – đá Lang Sa
Dẫm nát cả vùng Đồng Nai thượng!
Ta đã đứng, vững lên cùng thi tướng
Bao oan khiên, trai tráng lên đàng
Đền nợ chí trai – đi không bao giờ trở lại.
Tiếng quân reo ngày xưa còn đọng mãi
Trong lòng người ngày ấy thuở hoang sơ;
Ta nghe chăng các trận công đồn
Dưới boong-ke De-la-tua run rẫy
Ngày mai đây, hồn phiêu phách lạc
Viễn chinh xuống tàu về Địa Trung Hải
Chẳng dám ngoái nhìn mảnh đất năm xưa.
Hôm nay đây, đứng giữa đất anh hùng
Bên đền thờ, mộ thi tướng Huỳnh Văn Nghệ
Đốt nén hương trầm mặc tưởng, nghiêng mình
Những người con của quê hương Thủ Đức
Bái vọng vong linh những con người vó ngựa trời Nam
“Từ độ mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long”*
Đinh Giảng Hiếu
* Thơ Huỳnh Văn Nghệ