Con về quê Bác Kim Liên
Lúa xuân dệt thảm lụa mềm xanh tươi
Ao sen pha lẫn mây trời
Đỏ son mái ngói, sáng ngời xóm thôn
Nhà xưa vách nứa, cây vườn
Án thư đọc sách, khung giàn quay tơ
Giường tre, lu nước nguyên sơ
Phản nằm in đậm tuổi thơ khổ nghèo
Hàng cây, bờ giậu thân yêu
Làng quê hun đúc, chắt chiu nên
Người Nén hương thơm mãi cuộc đời
Còn đây di chúc trao lời nghìn sau
Cháu con lớp lớp nối nhau
Lau dòng nước mắt tự hào, tin yêu
Trông lên Đại Huệ cao cao
Núi Chung thoai thoải, xôn xao gió đồng
Về đây quê Bác, quê chung
Câu hò, điệu ví hòa cùng nước non
Bên Người, con lớn khôn hơn
Ra đi, nhớ Bác, tâm hồn sáng trong.
Phạm Đức Châu