THƯƠNG BẠN

SÁNG TÁC

Cánh lính Trường Sơn thường ngủ võng

Lưng oằn cong như một cánh cung

Đêm rét trở mình đau kinh khủng

Nhưng rồi ngủ mãi cũng thành quen

Hòa bình về thành phố được ngủ giường êm.

Lưng lại đau vì đã quen ngủ võng.

Đêm tân hôn ngủ bên em

Anh thường ngủ nghiêng

Lưng cong cánh võng

Em thương anh nhiều!…

Bây giờ đệm ấm giường êm đủ điều

Lại thao thức trằn trọc

Có đêm một mình bật khóc

Thương bao đồng đội không về

Họ đã hóa vào đất đai đại ngàn

Trong dáng ngủ của lính

Lưng oằn cong

Dáng một cánh cung!

Trần Văn Thuyên